Không cho phép xuyên tạc vai trò lãnh đạo của Đảng ta đối với cuộc bầu cử đại biểu quốc hội

20:43 |

Càng gần đến ngày bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XIV và đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016 - 2021, các thế lực thù địch, phần tử cơ hội chính trị càng quyết liệt chống phá. Trong đó, chúng xuyên tạc vai trò chính danh của Đảng Cộng sản Việt Nam trong Cuộc bầu cử lần này, cần phải vạch mặt và bác bỏ.
Hiện nay, trên một số trang mạng tự gọi là “lề dân”, có kẻ cho rằng: Đối với Đảng Cộng sản Việt Nam, việc đề cử chỉ là “độc quyền của Đảng” và các tổ chức “nối dài” của họ. Ngoài “vài” người được Đảng lựa chọn “ngầm”, hầu hết những người tự ứng cử bị loại bỏ một cách “không thương tiếc”(!). Và người ta “kêu gọi” các nhà “dân chủ” mạng hãy “tự ứng cử”; hô hào “ký tên” ảo, tung hô, ủng hộ cho người này, người kia,… để gây rối, phá hoại Cuộc bầu cử.
Mới đây, theo “mạch” tư duy kỳ thị với chế độ, chống phá Nhà nước, người ta lại tung lên mạng nhiều bài viết về “tính chính danh” của Cuộc bầu cử này. Theo họ, các cuộc bầu cử ở Việt Nam không có tính “chính danh” (!). Vậy sự thực như thế nào?
Như mọi người đều biết, cho đến trước Cách mạng Tháng Tám năm 1945, người dân Việt Nam chưa bao giờ biết đến quyền công dân, quyền con người. Trong khi đó, các quyền này của người dân ở các quốc gia như Hà Lan, Anh (thế kỷ XVII); ở Mỹ, Pháp (thế kỷ XVIII) đã được hưởng (sau các cuộc cách mạng dân chủ tư sản). Đối với nước ta, thực dân Pháp, tiếp đó là đế quốc Mỹ đã tiến hành các cuộc chiến tranh xâm lược chẳng những không mang lại quyền công dân, quyền con người cho nhân dân Việt Nam, mà còn áp đặt chế độ thống trị trên cơ sở bảo tồn chế độ phong kiến thối nát, tàn bạo. Các quyền công dân và quyền con người chỉ đến với nhân dân Việt Nam qua cuộc cách mạng giải phóng dân tộc do Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo.
Cuộc bầu cử đầu tiên của nhân dân Việt Nam vào ngày 06-01-1946, diễn ra ngay trong lúc thực dân Pháp nổ súng gây hấn ở Sài Gòn. Sau đó, Quốc hội và Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa (nay là nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam) và Hiến pháp đầu tiên của nhân dân ta - Hiến pháp năm 1946 ra đời. Sự kiện này diễn ra cho đến nay đã tới 2/3 thế kỷ (70 năm). Tất nhiên, nhân dân ta cũng đã trải qua 13 lần bầu cử đại biểu Quốc hội, trong những bối cảnh chính trị khác nhau. Có những cuộc bầu cử diễn ra trong chiến tranh, có những cuộc bầu cử diễn ra trong thời kỳ hòa bình và gần đây là những cuộc bầu cử trong thời kỳ đổi mới, hội nhập quốc tế. Cho dù hoàn cảnh nào, các cuộc bầu cử của nhân dân ta vẫn chọn ra được các đại biểu Quốc hội - những người đại diện cho nhân dân Việt Nam. Tất nhiên, trong đó có người đã thoái thác trách nhiệm nhân dân giao phó, đào tẩu và có cả người bị bãi miễn. Tuy nhiên, không phủ nhận rằng, tất cả các cuộc bầu cử nói trên đều do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo và các tổ chức, Mặt trận Tổ quốc, đoàn thể triển khai thực hiện theo Luật Bầu cử và nghị quyết của Thường vụ Quốc hội. Thực tế cho thấy, đa số ứng cử viên của Đảng đã trúng cử và khẳng định xứng đáng với sự tín nhiệm của cử tri. Điều này không có gì khó hiểu và cũng không có gì là bất bình thường cả!
 Ở các quốc gia theo chế độ đa đảng, cử tri bỏ phiếu cho các ứng cử viên của đảng mà họ lựa chọn. Do đó, số đại biểu của các đảng chính trị trong nghị viện, quốc hội thường chiếm đa số. Sự trúng cử của số đại biểu tự do là rất ít. Ở Việt Nam cũng như những quốc gia theo chế độ một đảng lãnh đạo, đương nhiên, đại biểu quốc hội (nghị viện), đảng viên của đảng chiếm đa số.
Vậy tính chính danh của một cuộc bầu cử là gì?
Trước hết, tính chính danh của một cuộc bầu cử dựa trên tiền đề chính trị, đó là chế độ chính trị và lực lượng lãnh đạo, cầm quyền chế độ đó có “chính danh” không?
Có một sự thật là - không ở đâu và bao giờ một quần thể, một đám đông quần chúng hay nhân dân tự mình đứng lên cầm quyền cả. Chỉ những kẻ mỵ dân và ấu trĩ về tri thức chính trị mới cho rằng, vai trò cầm quyền của người dân là tự lập. Sự phân chia giai cấp, phân tầng xã hội tất yếu sẽ dẫn đến việc ra đời các tổ chức chính trị, những đảng chính trị. Đến lượt nó, những đảng chính trị này thông qua hiến pháp, pháp luật (còn gọi là khế ước xã hội), họ trở thành lực lượng lãnh đạo, cầm quyền nhà nước và xã hội. Đồng thời, lực lượng chính trị cầm quyền này thiết lập các cơ chế quản lý nhà nước và xã hội theo quan điểm của mình. Cơ chế đó bao gồm tổ chức nhà nước: cơ quan quyền lực hay lập pháp (quốc hội), cơ quan hành pháp (chính phủ), cơ quan tư pháp (kiểm sát, tòa án). Cho đến nay, đã có nhiều thể chế tổ chức nhà nước vận hành khác nhau, trong đó có chế định của hiến pháp về bầu cử.
Ở nước ta, tính chính danh của các cuộc bầu cử dựa trên thể chế chính trị do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo đã hơn 70 năm, từ khi nhân dân ta giành được độc lập (năm 1945) đến nay. Việc nhân dân Việt Nam thông qua Hiến pháp như thế nào tùy thuộc vào quy định của Quốc hội. Không ai có quyền áp đặt cách thức phê chuẩn Hiến pháp phải như thế này hay như thế khác cho nhân dân Việt Nam. Quan niệm “người dân Việt Nam chưa được thực hiện việc chuẩn thuận bất kỳ một bản Hiến pháp nào” là hoàn toàn xa lạ với nhân dân ta! Còn nhớ, trước khi Quốc hội bỏ phiếu thông qua Hiến pháp năm 2013, văn kiện này đã được công bố rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng để lấy ý kiến nhân dân, kể cả đồng bào ta ở nước ngoài. Nhiều chuyên gia trong và ngoài nước cho rằng, Hiến pháp năm 2013 của Việt Nam là một trong những bản Hiến pháp tiến bộ, đã cập nhật nhiều giá trị chung của nhân loại, nhất là bản Hiến pháp này đã hiến định tất cả các quyền con người.
Họ cho rằng, trong các cuộc bầu cử, “người dân được đi bầu nhưng toàn bộ quá trình, quy trình, thủ tục bầu cử vẫn bị chi phối, chịu tác động bởi Đảng Cộng sản Việt Nam”, thì điều này lại càng dễ hiểu. Đó là sự hiển nhiên. Điều 4 Hiến pháp năm 2013 đã hiến định vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội, chẳng lẽ Đảng Cộng sản Việt Nam để Cuộc bầu cử này cho các “nhà dân chủ mạng” dẫn dắt theo quan điểm của phương Tây?
Tất nhiên, sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam không có lợi ích nào ngoài việc bảo đảm đầy đủ các quyền bầu cử, ứng cử của công dân, bảo đảm an toàn cho cuộc bầu cử, đồng thời ngăn ngừa kẻ xấu lợi dụng quyền dân chủ để phá hoại các cuộc bầu cử.
Trong Luật Bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân của Việt Nam năm 2015 có quy định về Hội nghị Hiệp thương. Đây là hội nghị giữa các tổ chức chính trị - xã hội và tổ chức xã hội trong Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Hội nghị Hiệp thương cùng với vai trò của Hội đồng bầu cử Quốc gia là cơ chế dân chủ quan trọng trong bầu cử Quốc hội. Hội nghị Hiệp thương nhằm bảo đảm đúng tiêu chuẩn, cơ cấu đại biểu (bảo đảm đầy đủ các giai cấp, tầng lớp, thành phần dân tộc, giới tính, tôn giáo,… tham gia) và tạo ra sự đồng thuận xã hội.
Thực tế cho thấy, nếu không có hoạt động hiệp thương thì không thể có một danh sách đề cử mang đầy đủ tính đại diện cho cơ quan quyền lực. Do đó, không thể bảo đảm quyền của người dân tham gia vào công việc quản lý Nhà nước. Thực tế cũng cho thấy, cử tri thường dựa vào kết quả hiệp thương để cân nhắc khi bỏ phiếu cho ứng cử viên nào.
Chỉ thị 51-CT/TW, ngày 04-01-2016 của Bộ Chính trị (khóa XI) về lãnh đạo cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XIV và đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016 - 2021 yêu cầu:
- Bảo đảm Cuộc bầu cử được tiến hành dân chủ, bình đẳng, đúng pháp luật; giới thiệu những người tiêu biểu, có quan điểm, lập trường chính trị vững vàng, đủ tiêu chuẩn theo quy định của pháp luật. Đặc biệt, “Không đưa vào danh sách ứng cử người có biểu hiện cơ hội chính trị, tham vọng quyền lực; có tư tưởng cục bộ, bảo thủ,…”.
- Cuộc bầu cử lần này cần chú ý đến cơ cấu đại biểu: giảm hợp lý số đại biểu công tác tại cơ quan hành chính; tăng số lượng đại biểu chuyên trách; bảo đảm tỷ lệ người ứng cử là phụ nữ, người dân tộc thiểu số và có tỷ lệ hợp lý đại biểu các tôn giáo, đại biểu trẻ tuổi, đại biểu là các nhà khoa học, trí thức, văn nghệ sĩ, đại biểu xuất thân từ công nhân, nông dân, doanh nhân, đại diện các hiệp hội, nghiệp đoàn về các lĩnh vực sản xuất, kinh doanh, v.v. Trong Chỉ thị này, hoàn toàn không có chuyện Đảng Cộng sản Việt Nam độc quyền bầu cử hoặc yêu cầu cử tri phải bỏ phiếu bầu cho đại biểu của Đảng.
Như vậy, ai đó cho rằng: các cuộc bầu cử ở Việt Nam như “một mâm cơm đã được soạn sẵn, ăn gì, ăn bao nhiêu, mắm muối thế nào đã được hệ thống quyền lực áp đặt trước”, người dân “không thể chọn được người thực sự đại diện cho mình” là một sự xuyên tạc trắng trợn, thủ đoạn chính trị xấu xa, hòng làm giảm uy tín của Đảng Cộng sản Việt Nam và chuyển hóa chế độ xã hội ta sang mô hình “dân chủ”, “nhân quyền” ngoại nhập.
Những công dân Việt Nam chân chính và tất thảy những người có lương tri trên thế giới không bao giờ chấp nhận và cho phép những âm mưu và hành động thâm độc, nguy hiểm đó tồn tại làm vẩn đục bầu không khí bầu cử dân chủ ở nước ta - ngày hội lớn của toàn dân.
TRUNG THÀNH
Nguồn: tapchiqptd.vn
Xem thêm…


Thế hệ Hồ Chí Minh | Ban Quản lý Lăng Bác | Bảo tàng Hồ Chí Minh | Học viện Chính trị Quốc gia |